02. Tài liệu phục vụ các buổi sinh hoạt chính trị dưới nghi thức chào cờ đầu tuần (02/2019).
“BỨC
THƯ HUYẾT LỆ”
“Bức thư
huyết lệ” là câu chuyện ghi theo lời kể của bác sĩ Vũ Đình Tụng. Nội dung chính
của câu chuyện là bức thư Bác Hồ gửi cho bác sĩ Tụng ngay sau khi nghe tin con
trai vị bác sĩ giàu lòng yêu nước này hy sinh vì Tổ quốc:
“Thưa Ngài, tôi được báo cáo rằng: Con Ngài
đã oanh liệt hy sinh cho Tổ quốc.
Ngài biết rằng tôi không có gia đình, cũng
không có con cái. Nước Việt Nam là gia đình của tôi. Tất cả thanh niên Việt Nam
là con cháu của tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi đứt một đoạn ruột.
Nhưng cháu và anh em thanh niên khác dũng
cảm hy sinh để giữ gìn đất nước - Thế là họ đã làm rạng rỡ dân tộc, vẻ vang
giống nòi. Họ chết cho Tổ quốc sống mãi, tinh thần họ luôn luôn sống với non
sông Việt Nam. Họ là con thảo, họ đã thực hiện khẩu hiệu: Thượng đế và Tổ quốc.
Những thanh niên đó là anh hùng dân tộc. Đồng bào và Tổ quốc sẽ không bao giờ
quên ơn họ.
Ngài đã đem món quà quý báu nhất là con của
mình, sẵn sàng hiến cho Tổ quốc. Từ đây, chắc Ngài sẽ thêm ra sức giúp việc
kháng chiến để bảo vệ nước nhà thì linh hồn cháu ở trên trời cũng bằng lòng và
sung sướng.
Tôi thay mặt Chính phủ cảm ơn Ngài và gửi
Ngài lời chào thân ái và quyết thắng.
Tháng 1/1947
Hồ Chí Minh”
Trong suốt
hàng ngàn năm lịch sử, ít khi nhân dân ta được vui như những ngày mùa Thu tháng
Tám năm 1945. Đó là niềm vui vô bờ bến của một dân tộc lần đầu tiên vươn lên
làm chủ vận mệnh của mình. Thế nhưng, những mưu toan của các nước đế quốc đã
tạo điều kiện cho thực dân Pháp tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược nước ta lần
thứ hai không lâu sau đó. Mọi nỗ lực mang thiện chí hòa bình của Chính phủ cách
mạng đều bị bọn thực dân gạt phắt đi. Khi nước Pháp bỏ lỡ cơ hội hòa bình, khi
những thành quả to lớn vừa giành được sau Cách mạng tháng Tám bị đe dọa thì mọi
người dân Việt Nam “Phải vùng lên, người nào có súng dùng súng, có gươm
dùng gươm, không có súng, gươm thì dùng giáo, mác, gậy gộc, cuốc, thuổng. Ai
cũng ra sức đánh thực dân”, “Thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất
nước, không chịu làm nô lệ”.
Lời kêu
gọi Toàn quốc kháng chiến (19/12/1946) thôi thúc lòng người bằng giọng nói trầm
ấm nhưng kiên nghị của Hồ Chủ tịch. Biết bao thanh niên các làng quê Bắc Bộ rời
mái ấm gia đình lên đường Nam tiến, biết bao chiến sĩ đã kiên cường chiến đấu
bám trụ đánh địch trong từng góc phố, con hẻm. Không ít chiến sĩ Trung đoàn Thủ
đô ôm bom ba càng lao vào xe tăng địch để ngăn chặn bước tiến của chúng, tạo
thời gian chiến lược cho cơ quan Đảng, Nhà nước và nhân dân sơ tán, chuẩn bị
cho một giai đoạn chiến đấu mới. Họ hóa thân vào đất nước để sống mãi cùng Tổ
quốc bất tử.
Trong
những ngày tháng ấy, Bác của chúng ta gầy lắm. Vận mệnh của dân tộc đè nặng lên
đôi vai nhỏ bé của Người. Bộ óc thiên tài ấy đang phải căng ra để giải quyết
khối lượng công việc khổng lồ cho cuộc kháng chiến trường kỳ: Chúng ta sẽ đánh
địch như thế nào? Xây dựng lực lượng ra sao? Xây dựng căn cứ ở đâu? Làm sao để
giảm bớt tổn thất về tính mạng và tài sản cho nhân dân? Hàng loạt những bài toán
được đặt ra đòi hỏi Người phải nhanh chóng giải quyết.
Bận trăm
công nghìn việc là thế mà Bác vẫn nghĩ đến và chia sẻ sự hy sinh mất con của
Bác sĩ Vũ Đình Tụng, một gia đình đang có cái tang đau lòng như hàng vạn gia
đình khác: “Ngài biết rằng tôi không
có gia đình, cũng không có con cái. Nước Việt Nam là gia đình của tôi. Tất cả
thanh niên Việt Nam là con cháu của tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi
đứt một đoạn ruột”.
Bác vĩ đại
đến nhường nào thì cũng bình dị bằng ấy. Tình thương của Người bao la vô bờ bến
nhưng cũng gần gũi như những gì thân quen nhất đối với mỗi gia đình Việt Nam.
Bao thế hệ người con đất Việt đã ngã xuống theo tiếng gọi “Quyết tử cho Tổ quốc
quyết sinh”. Máu của các anh hòa vào dòng sông, con suối, di hài anh bồi đắp
đất quê hương để rồi lại tiếp tục trở thành nguồn sống cho thế hệ tiếp theo
trong biết bao trận đánh. Hào hùng quá! Đằng sau nụ cười ngày chiến thắng là
những dòng nước mắt chảy ngược, là nỗi “đau đớn đến bàng hoàng” của những người cha, người mẹ mất con
như Bác sĩ Vũ Đình Tụng. Xót xa thay! Căm thù thay! Đau nỗi đau chung của nhân
dân, Bác Hồ đã nghẹn ngào “Mất một thanh niên thì hình như tôi đứt một
đoạn ruột” vì “Nước Việt Nam là gia đình của tôi. Tất cả thanh niên
Việt Nam là con cháu của tôi”.
Cả cuộc
đời Bác Hồ vì nước, vì dân không màng xây đắp hạnh phúc riêng cho mình. Nhớ lần
Bác quây quần bên các con của đồng chí Trường Chinh, chúng con thấy Bác rất vui
mà sao đến lúc tiễn các cháu về Bác lại đứng lặng trông với hai dòng nước mắt
tuôn dài. Không có gia đình riêng, nhưng Bác có “Nước Việt Nam là gia
đình” chung, có “Tất cả thanh niên Việt Nam là con cháu”. Kẻ thù tàn
bạo cũng muốn cướp đi niềm an ủi đó của Người. Cuộc chiến tranh mà chúng gây ra
đã cướp đi biết bao đứa con thân yêu của người cha, người mẹ, triệu triệu “con
cháu” của Bác Hồ kính yêu để rồi từng đoạn ruột của Người bị đứt đi. Khi gộp
tất cả nỗi đau mọi gia đình lại thành nỗi đau của mình thì không biết Bác phải
đau đớn đến nhường nào!
Bác luôn
là biểu tượng mẫu mực biến đau thương thành hành động cách mạng. Người khuyên
bác sĩ Vũ Đình Tụng “thêm ra sức giúp việc kháng chiến để bảo vệ nước
nhà”. Đó là cách tri ân, sự đền đáp xứng đáng nhất của những người đang
sống, đang chiến đấu với những người đã mất để linh hồn các anh “trên trời
cũng bằng lòng và sung sướng”. Với Người, nước mắt chẳng những không là sự
ủy mị mà là “lò luyện” cho “thép cách mạng” vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn.
Bác không
những là người đại diện cho ý chí kiên cường sắt thép của một dân tộc quật khởi
trong đấu tranh dựng nước và giữ nước mà còn là một người cha gần gũi với mọi
nhà dân nước Việt. Người không chỉ là chủ nhân của những “mệnh lệnh”, những
quyết định lịch sử mà còn là tác giả của những “bức thư riêng đầy tình cảm lớn
lao… chia sẻ với mất mát của gia đình” các thương binh, liệt sĩ. Những lá
thư chứa đầy “tình thương mênh mông và sự hy sinh cao cả” của người đứng
đầu Chính phủ, đứng đầu bão táp của cuộc kháng chiến đã làm vơi đi nỗi đau của
những gia đình như gia đình Bác sĩ Vũ Đình Tụng. Bác đã để lại cho chúng ta bài
học quý về ý nghĩa, giá trị to lớn của tình thương yêu ./.